Thứ Hai, 24 tháng 5, 2010

Nói với Quỷ về một nơi bình yên

(Bài viết này là một món quà chị Gioheomay tặng cho quỷ. Chị Gió viết về một phần đã qua của cuộc đời gắn bó với Cần Giờ. Cảm xúc rất nhiều nói sao cũng không đủ. Cảm ơn chị Gió nhiều lắm.)



Quỷ này … hình như ai cũng có một hay nhiều phần đời để nhớ và chị thì ….nhiều vô kể , trong đó có cả cái phần đời mênh mang tiếng sóng vỗ vào mạn thuyền những đêm chị xuôi về phố trên con sông Soài Rạp . Quỷ bảo …chị kể cho Quỷ nghe về những ngày chị ở đây …bên cạnh những ruộng muối mặn đắng mồ hôi người và những ngày ray rứt với nỗi buồn riêng mình mà chị chỉ kể cho một mình sóng biết.

 

Hơn hai mươi năm ….nỗi nhớ trở nên lờ mờ mênh mang ….

Nơi chị ở là một nơi khác hẳn với những gì chị đã từng sống qua . Ở đó chị bắt gặp những mảnh đời rách bươm , ở đó chị hiểu thế nào là cái chết trong sự sống , ở đó chị trở thành con người sạch trong , ngây thơ nhất trước bao nhiêu tội lỗi của cuộc đời quá thật .

 

 

Nơi chị gắn bó hơn một năm chính là Nông trường Thiềng Liềng _ Duyên Hải Cần Giờ thuộc Trường Quản lý Giáo Dục thanh thiếu niên Quận 5 . Những năm thập niên 80 là những năm đất nước còn vô số khó khăn , ngành GD cũng khó khăn , chị một mình nuôi con giữa biết bao sóng gió của cuộc sống và của nghê , chị bỏ nghề vào thời gian có nhiều thất vọng trong cuộc đời mình nhất , được sự giới thiệu của người em họ là Phó giám đốc nông trường chị khăn gói ra đây .

 

 

 

Lần đầu nhìn những ruộng muối kết tinh trắng óng dưới ánh nắng vàng chị mới hiểu thế nào là nhọc nhằn của những hạt muối mặn . Nông trường quản lý mấy ngàn tội phạm , họ là những thanh thiếu niên với đủ thứ tội : xì ke , ma túy , ăn cướp , trộm cắp v…v… .đó chính là lực lượng lao động của nông trường , họ làm muối , đào kình ,đắp đập , chăm sóc những rừng đước rừng tràm của nông trường. Chị công tác trong phòng sản xuất nên thường phải tiếp xúc với họ …. Nghe mình gốc là cô giáo nên từ Ban giám đốc nông trường đến các học viên cũng quý ... và đó cũng là lý do chị nhớ mãi cái tình nơi đây .

 


Chị nhớ những ngày ngồi trên ghe ghi nhận lại số lượng của từng giỏ muối mà nông trường bán cho các lái buôn … Nhìn các hoc viên nam có , nữ có gồng mình dưới ánh nắng chói chang mà lòng cứ trào niềm thương xót , có gì chị cũng cho họ dù thật ra lúc ấy mình cũng khó khăn .Có lần cậu em họ nói : “ở đây chị phải tập quên đi lòng trắc ẩn ..vì nếu không chị sẽ bị học viên lừa như chơi .” Mà đúng thế , lâu ngày chị mới hiểu ra rằng …trong số hàng ngàn tội phạm đó …là hàng ngàn mảnh đời với những số phận nghiệt ngã khác nhau mà con đường quay lại của họ … thật là mờ mịt . Tuy thế vẫn có những  người hoàn lương và hiện đang  sống lương thiện tại thành phố mà thỉnh thoảng chị vẫn vô tình gặp lại .

 

 

Ngày ấy chưa có đường xe chạy như bây giờ … Di chuyển từ Saigon ra Tam Thôn Hiệp , Lý Nhơn , Thiềng Liềng , Thạnh An rồi Cần Thạnh hoàn toàn bằng con tàu sắt nặng nề chậm chạp . Từ chỗ chị ở phải đi từ 3 giờ sáng theo chuyến xe chở toàn rau của một người quen vào thành phô cho kịp chuyến phà ra nơi công tác . Những lần như thế chị chỉ kịp hôn con trai còn đang say ngủ rồi bước vội ra khỏi nhà, ngồi co ro trong cái thùng xe toàn rau …nhìn bầu trời còn lấp lánh sao qua cánh cửa sổ nhỏ xíu của cái xe bít bùng …mà khóc . Có lẽ đó là quãng đời chị tập tành tự giấu đi những nỗi đau buồn , những khó khăn của riêng mình ..có nghĩa là tự biết , tự hiểu , tự giải quyết , tự cho nó trôi đi …mà không cần ai chia sẻ .

 

 

Ra Thiềng Liềng ngày hôm trước , hôm sau cậu em họ đi công tác Cần Thạnh và rủ chị đi theo . Lần đầu tiên chị biết thế nào là sóng gió , con thuyền bé tí teo nhồi nên , lượn xuống …chị vừa sợ, vừa say sóng nằm bẹp trong khoang thuyền …Đến Cần Thạnh giữa trưa … Cần Thạnh ngày ấy xác xơ và chẳng thanh bình như Cần Thạnh trong hình của Quỷ, chợ lèo tèo vài người buôn bán , những khuôn mặt người lơ láo buồn buồn …dễ bắt gặp đâu đây những mảnh đời nhọc nhằn dù chẳng xa Saigon bao nhiêu . Chị vì mệt nên vào nhà người quen của cậu em nằm bẹp đến giờ về nên chẳng đi hết Cần Thạnh ….và chẳng thấy con đường phượng bay như những bức hình tuyệt vời của Quỷ .

 

Lúc về, Tiến _ tên cậu em họ của chị _ rủ ra xã đảo Thạnh An chơi… hồi ấy Thạnh An còn có tên là Đảo Rado …bởi nghe kể rằng đây là nơi thường tổ chức cho những người thành phố ra đây vượt biên nên dân trên đảo giàu lắm , trẻ con người lớn đều đeo đồng hồ Rado ( một loại đồng hồ có giá thời đó) . Thạnh An ngày đó trông sung túc hơn Cần Thạnh , người dân ngồi chơi nhiều hơn làm ….phố xá nhỏ hẹp nhưng nhà cửa tuềnh toàng chứ ko như bây giờ … Chỉ cần đi một loáng là hết đảo …. đi đâu cũng thấy biển và nghe tiếng sóng rì rào . Chị còn được trở lại Thạnh An trong một lễ hội Nghinh Ông tháng 8 âm lịch ngay năm đó …

 

Mọi hình ảnh giờ trở nên lờ mờ …chị chỉ còn nhớ tiếng sóng rì rào những chiều ngồi bên cạnh bờ sông nhìn về phố ….nhớ nhà và nhất là nhớ con đến cháy lòng ,nhớ cả tiếng sóng cứ vỗ ì oạp vào mạn thuyền , nhớ ánh trăng nghiêng những đêm đưa muối về thành phố …nhớ những buổi sáng tinh mơ bước lên khỏi chiếc ghe mà cứ  thấy mình còn lao chao như sóng ….nhớ những giấc mơ buồn tênh sóng sánh màu trắng của những hạt muối vừa kết tinh.Chị rời nông trường sau hơn một năm gắn bó …mà không kịp giã từ . Năm ngoái có dịp về thăm …nông trường xưa chỉ còn một bãi xình lầy buồn tênh ..

 

 Có lẽ chẳng có gì vui và đặc sắc trong những chuyện về biển duyên dáng của chị . Nhưng chị kể như đã hứa với Quỷ nhân nhận món quà tuyệt vời của Quỷ

 

Cám ơn Quycoctu …cám ơn những hình ảnh giờ đã quá bình yên trong từng bước chân phiêu lãng và cái nheo mắt rất nhân văn của Quỷ....cám ơn vùng đất một thời chị đã từng qua và ...cám ơn cả một nhắc nhớ đầy sóng ….

23 nhận xét:

  1. Ta xô biển lại sóng về đâu! Đêm lao xao.

    Trả lờiXóa
  2. Nói với Quỷ về một phần đời nhiều sóng gió ...về một nơi bây giờ đã bình yên ...Nhẹ lòng

    Trả lờiXóa
  3. Chị có edit lại ,Quỷ thêm vài ý vào đoạn kết hộ chị nhé ...

    Trả lờiXóa
  4. Những tháng ngày không thể nào quên, những kỷ niệm ngày ấy cùa Gió được Quỷ khơi nguồn, sống lại thật sáng, và thật đẹp...

    Trả lờiXóa

  5. Giờ nhớ lại,tất cả chỉ là một ký ức,một trãi nghiệm đẹp chị Gió nhỉ!

    Trả lờiXóa
  6. Cám ơn em ...nó đẹp hơn chị tưởng khi còn vần vũ với nó

    Trả lờiXóa
  7. chị nhẹ lòng, và giờ mới bình yên... cái đảo Rado, em vẫn thích tên ấy...

    Trả lờiXóa
  8. Chị cũng thích tên ấy metalkid2911 ạ

    Trả lờiXóa
  9. Nghe cái tên cảm giác cứ như mình là Thứ 6. :d

    Trả lờiXóa
  10. Uh , khi nghe giải thích chị cũng thấy thú vị ... còn biết hồi đó dân ở đây ...chỉ thích đeo đồng hồ Rado hà hà

    Trả lờiXóa
  11. giờ... em cũng thích Rado... ^^ mà chưa có, sao ra đảo được đây ta...

    Trả lờiXóa
  12. Giờ chắc người dân ở đây hiểu có những giá trị khác hơn Rado rồi ...Biết đâu nó thành : "Đảo hột xoàn" nhỉ ?

    Trả lờiXóa
  13. Đảo kim cương đó chị. :d Giống như cái Diamond Land bên Giồng Ông Tố. hjhj

    Trả lờiXóa
  14. Có lần buổi tối iP tính ra biển đi dạo cho mát thì nghe người bản xứ kể, cái thời vượt biên hồi xưa, bãi biển CG xác người tấp vào vô số, chôn không xuể, do đó dân Cần Giờ ít ai dám ra biển vào ban đêm. Không biết là thật hay dọa mình nữa. Hai bác nhà mình ngày xưa rước dâu từ CG lên SG đi bằng ghe, chú rể còn bị té vô giỏ ... mắm ruốc nữa chứ. Đọc bài của chị Gió tự nhiên nhớ ra nhiều chuyện ghê :D.

    Trả lờiXóa
  15. pooh có nhiều câu chuyện về Cần Giờ quá, mà pooh hay đi CG hay sao mà có nhiều thông tin thế?

    Trả lờiXóa
  16. rảnh rảnh cho quỷ cái list những nơi đã đi, để nơi nào quỷ chưa đi quỷ nhờ tư vấn. :D

    Trả lờiXóa
  17. ừ nhỉ,em cũng thấy anh Quỷ có cái nhìn rất nhân văn :-)
    bravo..

    Trả lờiXóa