Có nhớ thì nhớ cho trọn, có thương thì thương cho sâu, có sầu thì sầu dai dẳng, hết thảy nhất quyết không thể nửa vời (NNT).
Thứ Sáu, 17 tháng 10, 2008
Hồi đó
"Từng nét chữ xinh xinh thẳng hàng, ngòi bút viết theo tay nhịp nhàng..."
Nhớ hồi đó, lớp 1 đi học, mỗi khi cô giáo vào lớp, sau khi hô: Nghiêm! Chúng em chào cô ạ! xong thì lại bắt bài Hương Thầm:
Khung cửa sổ hai nhà cuối phố,Chẳng hiểu vì sao không khép bao giờ..."
đến bây giờ cũng chẳng hiểu vì sao mà cô cho hát nữa.kaka
"Chìm trong đôi mắt bao ước mơ trong vắt, sướng thay cho đời trẻ thơ,mỗi trang sách là bài thơ..."
Hồi đó phấn trắng bảng đen, mỗi khi bị gọi lên bảng thi run hết cả người, nắn nót, run rẩy đè nét phấn, cái sợ hãi ấy vô tư và ngây thơ không đa đoan như bây giờ.
Thứ Hai, 13 tháng 10, 2008
Cảm xúc
Bộ ảnh này được thực hiện bởi một người bạn của tôi, nếu không có những tấm ảnh này có lẽ tôi đã không thể "viết" được nhiều cảm xúc mình đến thế. Nơi đây, tôi đã lớn lên, đã gắn bó, đã học được cách yêu thương và sống với mọi người, cũng nơi đây tôi hiểu được tôi có nhiều nơi để đi nhưng chỉ có một chốn quay về.
Cảm ơn bạn - Moskital
Mùa này Bảo Lộc những cơn mưa nối tiếp triền miên, đi học về cùng nhau núp mưa dưới mái hiên nhỏ, sẻ chia nụ cười vô tư hồn nhiên. Bâng khuâng nhớ lại một thời ấu thơ êm đềm trôi qua
Vậy là đã 14 năm lớn lên và 9 năm rời xa căn nhà nhỏ, nơi gìn giữ cảm xúc gắn bó yêu thương, một ngày nào đó tôi sẽ về; với cánh cửa gỗ mà vẫn thường ngồi đợi mẹ tôi, với bậc thềm rêu dẫn tôi ra khu vườn nhỏ, với yêu thương khoan khoải ngóng đợi tôi về
Ngày ấy, sau tiếng lách cách then cửa, tiếng kẽo kẹt của bản lề khô nhớt, cánh cửa mở đem theo mùi đất nồng ngai ngái, mùi hoa sói, rau thơm, sầu riêng… ngoại tôi trồng, những bước chân dẫm lá khô xào xạc, bước vào nhà, ngồi bên thềm giũ gấu quần ướt đẫm sương và dính cỏ may. Sân chơi tuổi thơ của tôi giản đơn là thế, mà nếu kể thì cho đến bao giờ!
Bảo Lộc đón tôi chỉ bằng một cơnmưa và tiễn tôi cũng với một cơn mưa ấy, khác với những lần trước, lần này về căn gác nhỏ “vui” hơn vì không chỉ một mình, mẹ tôi đặt bên bậu cửa sổ một chậu hồng tỷ muội, cuộc đời mẹ tôi như hồng tỷ muội, nhỏ bé thầm lặng nhưng rực rỡ ngào ngạt. Gió cuốn hương bay.
Thứ Bảy, 4 tháng 10, 2008
Khùng! Vậy thôi!
Thứ Tư, 1 tháng 10, 2008
Ngày thú vị
Một đêm hơi mệt vì thức khuya quá nhưng lại có giấc ngủ sâu vì giải quyết được nhiều chuyện, hiểu thì hiểu cả rồi đấy cái khó là dung hòa lại mà thôi, chút để ý dư thêm thời gian thì mọi việc sẽ ổn cả, không gấp, không nên gấp.
Sáng nay, ngày đầu tiên thôi làm quan sang làm lính, dù sao đi nữa cũng là ngày đầu tiên đi làm (nghề mới), tuy không bâng khuâng, rụt rè như ngày đầu tiên đi học nhưng cảm giác mới cũng lạ và ngộ. 4 tin nhắn một nội dung; thú vị và tuyệt vời.
Cảm ơn những người bạn luôn đếm bước cùng tôi!