Thứ Tư, 10 tháng 11, 2010

Có người từ lâu nhớ thương biển...!

Sinh ra và lớn lên từ phố núi, nhưng chẳng biết từ khi nào lại yêu biển. Thích cái cảm giác trong mịt mù đêm tối bước ra biển cho nước ngập đến đầu gối, rồi mở mắt nhìn thẳng ra trùng khơi đen kịt. Dưới chân cát chạy, và lún dần, cảm giác chênh vênh không vững chãi. Sóng dập từng cơn người chao đảo chực té. Gió thổi thốc luồn trong áo đổ ào ạt trên da thịt, Cảm giác sợ hãi cứ lớn dần, lớn dần, và cuối cùng là quay đầu bỏ chạy.

Nhớ lại chuyến đi cực đông lần thứ 2, từ Đầm Môn  rong ruổi ra Đại Lãnh, ra Tuy Hòa rồi tiếp đi Sông Cầu, Kỳ Nham, Vịnh Xuân Đài, ... Có lẽ miền trung là nơi có những bãi biển tuyệt diệu bậc nhất.
Nha Trang với bờ cát ru tình lãng mạn. Biển Đầm Môn như trãi trên đường, biển Batângân với muôn ghềnh đá lởm chởm kỳ dị, và còn muôn vẻ đẹp khác của biển. Vậy mà, chưa bao giờ có cảm giác biển tuyệt diệu như Biển Bãi Ôm.

Không thế nhớ hết đi qua biết bao địa danh ngộ nghĩnh của Vịnh Xuân Đài như: Vũng La, Vũng Lắm, Vũng Mắm, Vũng Me, Vũng Sứ, Vũng Chào... Nhưng phải nói là may mắn và có duyên lắm mới biết đến Biển Bãi Ôm, không có nhiều thông tin trên net, cũng ít dân du lịch nào biết đến.
Nhớ hôm đi lang thang ra Kỳ Nham chỉ dự tính sẽ chạy dọc đường vào Vũng La để ngắm cảnh biển mà thôi, ai dè lạc đường, đến khi hỏi đường thì người dân lại không biết địa danh cần hỏi, có một bác nói: "Gần đây chỉ có Bãi Ôm thôi, quay lại thấy có cái cây dừa đầu hẻm thì chạy vào là thấy". Đến Bãi Ôm - lạc biển chốn thiên đường chỉ là tình cờ như thế.


Bãi Ôm là một bãi biển nhỏ lọt thỏm vào đất liền, được che chắn bởi 2 dãy núi đá cao.
Nhìn toàn cảnh, Bãi Ôm như vòng cánh tay của người cha núi ôm đứa con biển vào lòng mà che chở dỗ dành.


AI yêu biển nhìn thấy cũng sẽ sững sờ, không thể tưởng được sự hùng vĩ và tuyệt diệu nơi đây.
Nhìn ra xa muôn ngàn con sóng bạc nhỏ lăn lăn, rồi tăng tốc, lớn dần và ào ạt quật vào bờ.

Sóng nơi đây không khoan thai từ tốn như nơi khác mà dồn dập, lớp trước chưa tan lớp sau đã ầm ầm lướt tới.

"Cuộc tấn công đổ bộ" có vẻ hung dữ là thế như khi đến bờ, vừa khẽ chạm phải bờ cát vàng óng mịn là sóng giật mình xấu hổ với sự hung bạo vội buông lơi mơn trớn nhẹ nhàng. Ôi yêu thay mối tình bờ và biển.


Sau khi la hét gào thét nhảy nhót đủ kiểu, lại tần ngần đứng lặng mà ngắm biển, cứ đứng thế thật lâu, nhìn từng con sóng đổ về, rồi lại để hồn tan theo sóng. Để cho muôn câu hỏi cứ theo mỗi đợt sóng mà chất vấn:


Ngày xưa biển xanh? Không như bây giờ biển là hoang vắng?


Sóng có nghĩa gì không? Nếu chiều nay em chẳng đến?


Có nỗi nhớ nào hơn biển nhớ con thuyền?
Có nỗi nhớ nào hơn nỗi nhớ khi em xa anh?



Biển là em? Ngọt đắng trùng khơi?
Biển nghìn thu ở lại?




Ngồi trên cát làm sao như đá tạc vọng phu?


Không có ngôn từ nào có thể diễn tả hết vẻ đẹp, mọi cung bậc cảm xúc đều bị phá vỡ.


Một ngày nào đó sẽ quay lại nơi đây, không chỉ một mình, để đá xanh không hóa thành vọng phu. Để tình yêu đong đầy và trọn vẹn; Biển, nỗi nhớ và em - Nguyên.

20 nhận xét:

  1. Ôi bãi biển đẹp, mà người chụp cũng tầm cỡ nên hình đep lắm đó Quỷ nhỏ ơI!
    Chị thích lắm, sẽ chôm đó. Em có nhiều tấm chụp ngang không, em post hết đi cho chị chôm nhé.
    Nhớ ghi địa danh đó.

    Trả lờiXóa
  2. Với chị, biển luôn tuyệt vời em ạ. Cám ơn em về những góc chụp thật đẹp và ấn tượng này.

    Trả lờiXóa
  3. Bâng khuâng chiều nay
    Về...
    Nhặt vội cành ti gôn
    Nhòa cả một chiều biển gọi.
    Gào thét chi biển ơi
    Lầm lũi
    Một con thuyền xa bến
    Gọi
    Bình yên..........

    Trả lờiXóa
  4. biển bao la và tình yêu với biển cũng bao la.
    bài viết hay quá Q àh

    Trả lờiXóa
  5. đây là biển Bãi Ôm ở Từ Nham, Vũng La, Phú Yên đó chị.:D

    Trả lờiXóa
  6. chia sẻ với chị Yến cảm xúc này, quỷ cũng vậy chị ơi.

    Trả lờiXóa
  7. thấ bạn viết 2 câu chằng hiểu sao mình lại nhớ bài hoa biển của Nhật Trường Trần Thiện Thanh.

    Trả lờiXóa
  8. Chẳng thể nào anh giấu được em đâu
    Một chút đa mang
    Một chút buồn thoang thoảng
    Ngôi sao Hôm chiều nay
    Một mai thành dĩ vãng
    Em bé nhỏ dường này!
    Biển dài rộng dường kia!

    Thêm một quãng đường khuya
    Quanh co Bãi Dâu đầy gió
    Vườn Tượng giờ này vắng những lứa đôi
    Em giấu kín một mối tình sóng vỗ
    Để hồn nhiên ríu rít với sao trời.

    Đêm dài hơn
    Ý nghĩ trập trùng hơn.
    Em phập phồng ngọn lửa
    Tiếng bánh xe quay. Con đường xa lạ.

    Anh không ngủ
    biển ở gần anh quá
    Đưa tay tìm
    em lại ở quá xa anh?
    ...
    Biển có thể giấu nỗi buồn của biển
    Nhưng làm sao sóng giấu nổi lòng mình
    Em như cánh buồm căng gió
    Anh làm gì để giấu nỗi lòng anh?

    Trả lờiXóa
  9. thiệt là uổng nếu cậu k làm bên bộ phận khai phá những vùng đất du lịch nhỉ ehehe
    mà thôi, cậu khám phá chỗ mới được rùi, khai phá mắc công sau này tàn phá cũng uổng àh hehehhh

    Trả lờiXóa
  10. Quỷ làm anh nhớ biển quá đê, chắc phải tìm dịp ra thăm biển quá!

    Trả lờiXóa
  11. Bài thơ hay quá, tôi thích nhất khổ thơ cuối:

    "Biển có thể giấu nỗi buồn của biển
    Nhưng làm sao sóng giấu nổi lòng mình
    Em như cánh buồm căng gió
    Anh làm gì để giấu nỗi lòng anh?"...

    Trả lờiXóa
  12. cảm ơn em về bài thơ nhé. Rất hay và nhiều cảm xúc.

    Trả lờiXóa
  13. thôi, không dám đâu Tuấn, làm vậy sau này có nằm xuống cũng còn day dứt vì trực tiếp tiếp tay cho mấy bác văn hóa tàn phá. Thà cứ như vầy, ai yêu du lịch thì họ đi, mà những người muốn đi như quỷ tin rằng họ cũng có ý thức rất cao để bảo vệ môi trường.

    Trả lờiXóa
  14. nghe nói mùa này CÔn Đảo vẫn nắng đẹp anh ui. Đi đi anh.:D

    Trả lờiXóa
  15. Nhìn cảnh này nhớ lại lần đầu tiên T đến thăm bãi biển Đại Lãnh 24 năm về trước. Lúc ấy T chưa bao giờ được nhìn thấy một bãi biển hoang sơ và đẹp như thế. Mà Quỷ phải công nhận rằng đã đến thăm biển một lần rồi thì không bao giờ quên, nhất là mùi "thơm" của biển.

    Trả lờiXóa
  16. đồng với Tuấn, quỷ đi rồi vẫn mong ngày trở lại đây.:)

    Trả lờiXóa
  17. Ta nhớ biển ta lại về bên biển
    Biển trùng khơi màu hoa trắng trùng khơi

    Trả lờiXóa
  18. "Dưới chân cát chạy, và lún dần, cảm giác chênh vênh không vững chãi. Sóng dập từng cơn người chao đảo chực té. Gió thổi thốc luồn trong áo đổ ào ạt trên da thịt, Cảm giác sợ hãi cứ lớn dần, lớn dần, và cuối cùng là quay đầu bỏ chạy."
    thik đoạn này kinh khủng lun anh ơi...ui biênnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnn

    Trả lờiXóa
  19. anh có thể cho em xin file gốc mấy tấm hình biển này được ko anh?

    Trả lờiXóa