Thứ Năm, 25 tháng 12, 2008

Rồi mùa giá rét cũng qua mau (~)

Có lẽ đêm nay là một đêm Giáng sinh thật sự an lành, hạnh phúc và trọn vẹn với cả dân tộc Việt Nam. Niềm hạnh phúc theo tiếng chuông nhà thờ vút cao, nở bung rồi theo gió ngân vang rắc gieo đến muôn con người ở khắp mọi miền. Sài Gòn chật và càng chật hơn với niềm vui của triệu trái tim. Khắp các nẻo đường ngập cờ hoa, ngập tiếng reo vang và nụ cười rạng rỡ. Những con người xa lạ xích lại gần, sánh bước cùng nhau, không còn những tiếng chửi rửa bực tức khi va quẹt, dẫm đạp mà đó như lý do để mọi người cùng cười và hô vang: "Việt Nam muôn năm". Cảnh sát giao thông như những người phục vụ chuyên nghiệp, thân thiện, nhiệt tình với mồ hôi trên trán và nụ cười trên môi, tiếng còi xe rền vang chát chúa không còn khó chịu mà như những làn sóng âm vang, lan tỏa giục giã thôi thúc nhiệt huyết của triệu con tim.
Nỗi đau của một người trở nên nhỏ bé trong nỗi đau của muôn người.
Nỗi buồn của một người sẽ len lõi trong niềm vui của muôn người.
Đứa bé ăn xin nơi góc nhà thờ, ngơ ngác chơ vơ. Chị công nhân vẫn cặm cụi quét rác, có lẽ đêm nay tiếng chổi sẽ khuya, buồn và cô độc hơn. Sài Gòn đêm nay tưng bừng đèn hoa lắm và cũng không lạnh để cần ánh lửa và hơi ấm của những que diêm nhỏ bé.
Giáng sinh đêm nay thật trọn vẹn nhưng cũng thật buồn, nỗi buồn thấm đẫm trong niềm vui của triệu con tim, nơi góc tối trong căn phòng nhỏ, từng que diêm lập lòe ánh lửa như hạnh phúc chờn vờn rồi lụn tắt, nhường chỗ cho mênh mông đêm tối và em đến bên anh lúc này trong vỡ òa chút lòng ích kỷ.

1 nhận xét:

  1. Đọc cái entry lại nhớ đến cảm xúc Giáng sinh năm ngoái. Em không ra đường sau khi Việt Nam giành chiến thắng nhưng đã rơi nước mắt vì xúc động lúc tuyển VN ghi bàn. Không la hét giống như mọi người được nhưng tất cả mọi cảm xúc vỡ òa. Đứng ở ban công nhà xem mọi người đổ xuống đường cũng đủ để thấy lòng lâng lâng vì niềm tự hào dân tộc :)

    Trả lờiXóa