Thứ Hai, 15 tháng 12, 2008

Buông? Nắng. Trúc. Cảm. ~

Loạt bài văn hóa trà đã không thể liền mạch như mong muốn vì chút cảm xúc miên man lan tỏa ngày mới, gần đây thường thấy những giấc mơ kỳ lạ, không vui, không buồn, có gì đó của sự thách thức, đấu tranh và cả sự chia ly. Sáng ra tỉnh giấc thì không nhớ nổi. Một thời gian quá dài để đợi và mong chờ. Ngồi viết những dòng này trong không khí chộn rộn của cả phòng, ai cũng tất bật sao mình lại chậm rãi và ù lì quá, cái không gian xung quanh không hòa nhập nổi. Thẳng ánh mắt qua khung cửa nhìn ra đường Mạc Đĩnh Chi, sáng nay nắng vàng và rất đẹp, cái đẹp của hiểu biết và "tri thức" không rung động. Cái gì cũng loang loáng: Trúc, nắng, cảm xúc.

Con người khi ở trạng thái mất cân bằng, thường không thể suy nghĩ một cách đúng đắn, dẫn đến có những phản ứng sai lầm và chủ quan. Những lúc như thế ở vị trí là người đón nhận thì im lặng là cách giải quyết tốt nhất. Cũng cảnh cũ, cũng người cũng, cũng chung trà đó, nhưng cảm giác thật mệt mỏi. Cũng "buông" nhưng không bằng "cảm giác" mà bằng lý trí. Mọi việc khó có thể nói đúng hay sai chỉ là có phù hợp trong một phạm trù nhất định hay không mà thôi.

Vẫn luôn nhủ lòng: Cái gì có thể làm thì nổ lực làm hết sức để không có gì phải hối tiếc về sau.

Viết đến đây nắng ngoài cửa đã nhạt rồi. chỉ còn quanh tiếng bàn phím lách cách, tiếng điện thoại réo vang, tiếng nói cười hỗn tạp. Và lòng trống, không (~)



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét