Vậy là tôi lại đi, tôi vẫn biết rất rõ mục tiêu của mình ở đâu. Có lẽ nó quá xa để hoàn thành trong khi còn đó nhiều "vấn đề khó khăn" trước mắt cần giải quyết. Thế nhưng, tôi vẫn nhớ mãi "bài học" thuở nhỏ. Khi tivi chiếu chương trình Những Bông Hoa Nhỏ, mẹ bắt tôi phải ăn xong mới được xem, nhưng ăn xong rồi thì còn đâu mà xem nữa. Có những việc bạn không thể "hẹn" được, vì một lúc nào đó bạn "thực hiện" thì muộn mất rồi.
Đây là chuyến thứ 2 tôi và Nguyên lang thang ở một "xứ lạ" xa xôi, lần thứ nhất 2 đứa cùng vượt qua mưa dầm, núi cao để ôm nhau trên đỉnh Fan rét mướt, lộng gió và mù mịt. Lần này chúng tôi cùng ra nơi biên cương xa xôi, những cung đường biên giới đem lại một cảm giác rất kỳ lạ; háo hức song lo âu, bối rối lại hân hoan, rã rời mà quyết liệt. Nhưng tất cả gom lại là Hạnh Phúc.
Chúng tôi đã cùng nhau đi trên Cung Đường Hạnh Phúc dù nó chẳng rải hoa hồng.
Hành trình lần này chúng tôi cùng qua rất nhiều địa danh, thắng cảnh nổi tiếng và hùng vĩ, nhiều cung đường ngoạn mục say lòng, song đáng nhớ nhất là cung đường từ Bảo Lạc đi hang Pắc Pó.
Chúng tôi không đi cung đường như thường lệ là quay về thị xã Cao Bằng, rồi từ đó ngược lên Pắc Pó vì xa quá. Hỏi người dân thì được chỉ có 1 cung đường tắt mới mở đi qua Pắc Pó chỉ tầm 74km thay vì 174 km. Nhưng kèm theo 1 lời cảnh báo: "Nếu mưa thì đi cực lắm".
Không biết cực thế nào nhưng nghĩ cảnh chạy thêm 100km thì ớn quá vì đến đây đã là ngày thứ 6 của hành trình. Vậy là Bảo Lạc - Xuân Trường thẳng tiến.
Ô trời ơi.Tôi không phủ nhận vẻ đẹp đến "chao đảo" của núi rừng,
"Dịch núi giăng giăng cao tựa mây.
Ải chia nam bắc chính là đây"
chúng tôi không ngớt mắt chữ O mồm chữ A, há hốc kinh ngạc, cảnh tượng hùng vĩ quá sức,
những vách núi đá dựng đứng cao vút ngay sát bên mình.
Nhìn chú mục đồng bé teo dưới kia là hẳn bạn hình dung khung cảnh hùng vĩ đến mức nào.
Thế nhưng niềm vui không lâu, trước mặt là dấu hiệu "xấu" rồi đây. Tèn tén ten.
Sẽ là điều gì sau khúc cua đầy bí hiểm này nhỉ?
tình hình bắt đầu ít khả quan rồi đây, kiểm tra lại cái nón bảo hiểm hình như có 35.000 xem nó thế nào rồi thẳng tiến.
đến đây thì một hơi thở dài rồi, kinh nghiệm những chuyến ngao du trước cho biết phen này chắn chắn là trúng số... đen thui rồi.
Đấy, không cần học tử vi, thuật số, coi chỉ tay gì sất, đoán trúng phóc. Cứng tay lái, trả số thả 2 chống... chân, bắt đầu rà như kiểu rà bom mìn.:D
Con ngựa sắt bắt đầu nhảy múa, ẹo bên này, trượt bên kia. đánh võng như bà mẹ miền tây ru võng cho con ngủ.:D
đi mới chừng có mấy trăm mét mà mồ hôi như tắm, người căng như đàn mới lên dây. Thấy cái đường cheo leo trước mặt cái tự nhiên đang nóng nó lạnh toát.
Lên đến đây nhìn xuống chặng đường đã qua nó thế này. Ôi đã quá.
Bắt đầu chống đẩy thôi. Đây đường rừng chứ không phải đường băng Tân Sơn Nhất nên quyết không ngã như anh Lê Anh Xuân được. :D Có điều càng lúc đường càng trơn, lại lên dốc. Bánh xe xoay tít mà không cách nào chạy được,
Bánh tròn không quay thi 2 bánh dép lết vậy, cố đẩy mãi, vã cả mồ hôi, đồ đạc vứt hết đẩy mỗi cái xe mà không xong. Bó tay thật sự. May sao co 1 anh bạn người Mông chở bạn gái trốn nhà đi chơi chạy qua giúp đỡ, sau một hồi vật lộn thì qua được. Mừng quá xá.
Bắt đầu gỡ mấy ký bùn ra khỏi dép, đất ở đây là đất sét nên độ đính rất cao.
Hết lên dốc lại xuống dốc, tuy cũng đuối nhưng đỡ hơn rất nhiều. :D không mắc công đẩy nữa chỉ mắc công chống cho khỏi trượt đập đầu bể cái nón bảo hiểm, công an lại phạt. hehehe.
nãy giờ quên mất cô sư tử nhỏ phải lết bộ, và tác nghiệp hậu trường, nếu không thì không có những hình ảnh sinh động thế này.
Lết trên đường trơn trượt nhớp nháp, vai đeo theo chiếc balo 15kg, cô sư tử biến thành con mèo mất rồi. hehehe.:D Chỉ còn cái cơ miệng là hoạt động, còn lại là đơ hết.:D Đến dép còn đơ huống chi...:D
hix, bây giờ phải lết chân không trong sình và đá, ôi "Cần chi cái đôi cao gót khi đường xá nó tanh banh".:D
Đường lên là thế đường xuống có khá giờ hơn đâu, cứ chừng 40m là dừng lại gỡ đất, bánh xe ngẹt đất rồ ga là khói bốc mù mịt cứ như làm món thịt hun khói.
Sau 3g vật lộn với vài km thì cuối cùng cũng thoát được cung đường " hạnh phúc" để đến Thông Nông. Lòng đầy vui sướng, nhưng ai có ngờ đâu, tạo hóa trêu ngươi sao thì để hồi sau tính tiếp vậy, giờ thì "tui yêu Việt Nam" cái đã nghen. :D
Cung hay. Có lẽ vì đi qua hết những con đường không trải hoa hồng mà tình yêu lại càng đẹp.:x. Đáng nhớ quá:) Hi vọng có dịp gặp chị Nguyên và anh Quỷ ở Đà Lạt
Trả lờiXóahoa hồng trải trong mỗi người...
Trả lờiXóalike manh
Trả lờiXóaNghe em tả anh hãi quá ! Nhưng mà thật là một kỷ niệm đẹp cho hai bạn ! Bây giờ anh đi vọc nhà em để lên plan cho mùa hè !
Trả lờiXóa:) Hình cuối nói lên tất cả.
Trả lờiXóaThích những chuyến đi của Quỷ.
Trả lờiXóaVà hay ghé trang của Quỷ để học hỏi kinh nghiệm. Rãnh rỗi ghé trang của mình www.bikinhlup.com chơi. Hehe... Khoái mấy cái đi đảo trên trang của Q quá.
Trả lờiXóaCảm ơn em chia sẻ. Đà Lạt vốn là quê xưa nên chắc sẽ có dịp quay lại. :)
Trả lờiXóađồng ý. :D
Trả lờiXóanhưng mà có đi không Minh? :d
Trả lờiXóaVâng anh, anh cần thông tin gì cứ alo quỷ. :)
Trả lờiXóaChị chốt một câu là đủ ý tứ hết. :) Nợ chị một ly cafe ở HN, có dịp mời chị ở SG nghen. :
Trả lờiXóaCẢm ơn bạn ghé thăm, chuyến Lý Sơn của bạn cũng thú vị quá. :)
Trả lờiXóathik qá đi <3
Trả lờiXóaKhi nào muốn đi thì alo quỷ. :)
Trả lờiXóaMuong Khuong Simacai the nao ha Quy, sao chua thay pose anh de xem cai nhin cua Quy ntn?
Trả lờiXóaRat thich cai nhin cua em, sau sac lam, khi nao len Lao Cai pm cho a nhe...
Trả lờiXóaDẠ bên đó chưa đổ nước, lúc đi lại mưa nên không chụp được nhiều anh ạ, chỉ có chụp được chợ phiên Pha Long, Cán Cấu, Bắc Hà, quỷ sẽ viết bài sau. :)
Trả lờiXóavâng anh, năm nào cũng đi mà. Cảm ơn lời mời của anh. :)
Trả lờiXóabây giờ thì chưa đâu :(
Trả lờiXóacảnh đẹp ngỡ ngàng. Nể 2 người đã man heheh ...
Trả lờiXóaHinh nhu con Jupiter Mx mau den cua ben Hoang thi phai hihi, Anh chon di toan nhung cung kho nhu len troi vay ma gap lai anh o Ha noi de nhan xe, van thay ca hai anh chi cuoi tuoi nhu tet! :)
Trả lờiXóaRat kham phuc y chi va long can dam cua anh chi!