(Tính viết loạt bài về chuyến đi vừa qua nhưng đành phải dời đến cuối tuần vì "sự cố" phát sinh.)
Sáng nay đọc Báo Tuổi Trẻ thấy bài viết về thất bại của Tiến Minh tại giải Anh Super Series 2010. Cũng thấy buồn một chút, là vị trí phóng viên việc thu thập thông tin nhanh nhất và chuyển đến đọc giả là điều cần thiết, song nếu bài viết đó có thêm sự tìm hiểu, lắng nghe, chia sẻ chứ không chỉ là trách nhiệm thì tốt hơn, bởi bài viết sẽ có hàng triệu người đọc và Tuổi trẻ lại là tờ báo uy tín nên sẽ tác động đến suy nghĩ của nhiều người.
Quen biết Minh cũng lâu nên tôi muốn chia sẻ suy nghĩ của mình qua bài viết này để phần nào cùng người hâm mộ hiểu thêm về Minh cả về thất bại và thành công.
Trong những năm gần đây Tiến Minh là một trong những cái tên được nhắc đến nhiều nhất làng cầu lông Việt Nam, không chỉ người trong giới cầu lông mà còn lan rộng ra ngoài xã hội. Những nỗ lực vượt bậc và những thành công của Minh cũng như những thất bại từ bao giờ đã là đề tài bàn tán khắp nơi. Nhớ mỗi lần đi xem Minh thi đấu ở NTĐ Phan Đình Phùng thì xung quanh luôn sôi nổi nhận xét bình luận và nội dung cũng thay đổi theo thời gian:“Thằng này thể lực yếu quá”, Thằng này tâm lý thi đấu kém quá”,”Thông cảm đi! Vậy là khá lắm rồi”, “Thằng này tiến bộ ghê thật”,”Đúng là nhân tài”, “trong nước thôi, chứ so với thế giới thì còn xa lắm”, “Lên hạng là do thi đấu nhiều tích lũy điểm thôi chứ cũng thua mấy thằng dưới mấy chục hạng”…
Nhận xét thì nhiều nhưng có mấy ai tìm câu trả lời cho những nhận xét ấy?
Biết về Minh khá nhiều và quả thật tôi chưa thấy ai đam mê cầu lông như Minh, trên sân tập Minh như một con người khác, chỉ biết cây vợt, trái cầu, hăng say và cuồng nhiệt. Những ngày không đi đến TT tập Minh vẫn tập ở nhà đều đặn, những bài tập như chạy cầu thang, vác tạ được thực hiện thường xuyên, bữa nào vì bận không tập được là Minh lại cảm thấy thiếu thiếu.
-Ở nước ngoài việc đầu tư đào tạo cho vận động viên là sự nghiên cứu có hệ thống chặt chẽ hợp lý. Trong lần trò chuyện với người bạn Beryno (Tuyển Malasia xếp hạng 66 thế giới) và Mags Koh (Phóng viên tạp chí Star) tôi được biết: Các vận động viên thuộc tuyển quốc gia thì nhà nước có nhiều chính sách hỗ trợ sau khi “giải nghệ” như đảm bảo có việc làm phù hợp, nhà ở, chế độ trợ cấp… VĐV chỉ lo thi đấu tốt. Ở nước ta có điều đó hay không?
-Ở các nước chế độ ăn uống của vận động viên cũng được quan tâm chặt chẽ, đảm bảo đủ các chất dinh dưỡng cần thiết, sức khỏe cũng được bác sĩ kiểm tra thường xuyên, nếu có chút “biến cố” sẽ được “xử lý” ngay tức khắc. Ở nước ta có không? (chúng ta có thể tự bỏ tiền để ăn uống nhưng một chế độ khoa học và hợp lý trong chuyên môn thì không thể.)
-Ở Trung Quốc có Lin Dan, Jin Chen, Bao Chunlai, ở Malasia có Lee Chong Wei, Wong Choong Hann, ở Indonesia có Taufik, Santoso, Kunkoro và nhiều tay vợt hàng đầu khác (họ không nằm trong bảng xếp hạng vì số lượng VĐV mỗi quốc gia tham gia giải quốc tế có giới hạn và chỉ chọn những tay vợt giỏi nhất) để luyện tập cùng nhau, kinh nghiệm của các đàn anh sẽ được truyền lại cho đàn em, họ có nhiều cơ hội cọ xát chính vì vậy kinh nghiệm và trình độ thi đấu tăng nhanh bắt kịp với đàn anh. Vì không thường được thi đấu giải nên thứ hạng trong bảng xếp hạng IBF không cao nhưng trình độ thì rất đáng nể. Việc dựa vào thứ hạng để đánh giá năng lực vận động viên là một yếu tố quan trọng chứ không thể hoàn toàn chính xác. Ông bà ta có nói biết người biết ta trăm trận trăm thắng song Tiến Minh chỉ có một mình, không có cơ hội được giao lưu cọ xát, đó là một bất lợi rất lớn.
-Mỗi lần đi tập huấn nước ngoài, không có nghĩa là Minh được va chạm, tập luyện chung với các tay vợt hàng đầu quốc gia đó mà chỉ là những tay vợt tầm tầm. Bởi các nước cũng không “dại” gì “giúp đỡ” đối thủ nâng cao trình độ, bởi thế việc tập huấn ở nước ngoài cũng chỉ giúp Minh một phần trong việc phát triển chuyên môn mà thôi.
-Với nguồn kinh phí dồi dào, các nước thường xuyên cho vận động viên của mình đi thi đấu khu vực và quốc tế để nâng cao trình độ lẫn kinh nghiệm. Minh phải bỏ tiền túi và lâu dần thì đó là một điều phải suy nghĩ.
-Trong khi các đội bạn luôn có người phụ trách lo tất cả thì Minh thường phải độc hành trên những chặn đường du đấu: lo thủ tục giấy tờ, lo ăn uống, chỗ nghỉ ngơi, không đồng đội bên cạnh ủng hộ sẻ chia, vậy thì làm sao có thể toàn tâm toàn ý cho thi đấu. Còn đó vẫn nhiều lắm nhiều lắm những điều chưa kể. Nếu bạn thường xuyên xem tin trên những diễn đàn cầu lông quốc tế sẽ thấy người hâm mộ cầu lông rất ngạc nhiên và ngưỡng mộ về những gì Tiến Minh đạt được, họ biết Việt Nam không có những điều kiện tốt nhất để tập luyện, cọ xát nâng cao trình độ, chính vì vậy sự thành công của Minh luôn là sự khâm phục và một dấu hỏi lớn của họ.
Trong khuôn khổ bài viết này thật còn nhiều vấn đề không thể nói hết được song cũng hi vọng góp phần để biết thêm về Minh. Đúng là Minh còn phải nỗ lực rất nhiều cho chặng đường trước mặt còn dài và lắm chông gai để thành công trong sự nghiệp, để thoả mãn đam mê, để đáp lại lòng yêu mến của người hâm mộ.
Chúng ta hãy cứ viết, cứ nói những suy nghĩ, những góp ý về những thất bại của Minh để Minh lắng nghe và suy nghĩ. Song chúng ta cũng hiểu rõ và trân trọng và sẻ chia những gì Minh đã và đang làm để Minh thêm niềm tin và nghị lực vượt qua những khó khăn phía trước. Chúng ta không ai là hoàn hảo vậy hãy cùng nhau lắng nghe, học hỏi và sẻ chia.
Đúng rồi, chia sẻ ...
Trả lờiXóa