Căn phòng vắng chìm trong im lặng, trong tĩnh mịch quạnh quẽ của đêm thu lạnh lẽo, tiếng quạt máy quay đều nhàm chán, tiếng đêm lặng câm cho tiếng lòng nức nở.
Chờ đợi một tin nhắn như mưu cầu sự bình yên chia sẻ, chờ mãi rồi ngủ đi lúc nào không biết, tỉnh dậy đã qua ngày mới, mở điện thoại, ngổn ngang tin nhắn đợi chờ, hoảng hốt vội vã trả lời nhưng…
Thế là muộn đã không còn đợi nữa,
Xóa cả đi bởi lệch lạc mất rồi
Đã vô nghĩa khi không còn đồng điệu
Sớm mai nay day dứt vội qua thôi.
Mưa đêm từng hạt lững đững trên mái nhà, như bước chân biếng lười, bệ rạc của kẻ lữ hành lang thang trong đêm, mỏi mong tìm chỗ. Có những thứ qua rồi thì mãi mãi không bao giờ trở lại, vẫn biết em vẫn đợi nhưng xin cảm kích chân tình và giữ cho hoài niệm. Tôi không thể cùng em đi hết chặng đường dài.
Trong mịt mù đêm tối, thời gian vẫn trôi nhưng tất cả dừng lại.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét