Thứ Sáu, 21 tháng 11, 2008

Phút dư thừa

Photobucket

Thời gian có lẽ nào lại dư thừa, vốn dĩ cuộc đời quá ngắn và nỗi nhớ quá dài, dư thừa là chút phút lẻ loi đi một mình không công việc của một ngày mệt mỏi, cái rẻo đó được dư ra bởi cơn mưa tối nhập nhòa, bởi dòng xe đông nghịt loáng loáng. Phút dư để bần thần về một đêm qua đau đớn, để thừa ra cái cảm giác mệt mỏi khi mãi đi trong lầm lạc. "Qua xxxxxxx rồi, đừng mãi rong chơi nữa" câu nói của ai đó lại vẳng qua đây, chỉ lởn vởn một chút rồi hốt hoảng trốn chạy truy đuổi của cảm xúc mênh mang.

Da diết một người, đau đớn một người, ân hận một người, day dứt một người. Chỉ là một mà sao nhiều quá!

Lúc này CHỈ MUỐN đến Hẻm Trần, để trần trụi, nguyện cầu để nghe lời phán xét tự Trên Cao, CHỈ MUỐN bởi biết là không thể.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét