Thứ Sáu, 21 tháng 11, 2008

Phút dư thừa

Photobucket

Thời gian có lẽ nào lại dư thừa, vốn dĩ cuộc đời quá ngắn và nỗi nhớ quá dài, dư thừa là chút phút lẻ loi đi một mình không công việc của một ngày mệt mỏi, cái rẻo đó được dư ra bởi cơn mưa tối nhập nhòa, bởi dòng xe đông nghịt loáng loáng. Phút dư để bần thần về một đêm qua đau đớn, để thừa ra cái cảm giác mệt mỏi khi mãi đi trong lầm lạc. "Qua xxxxxxx rồi, đừng mãi rong chơi nữa" câu nói của ai đó lại vẳng qua đây, chỉ lởn vởn một chút rồi hốt hoảng trốn chạy truy đuổi của cảm xúc mênh mang.

Da diết một người, đau đớn một người, ân hận một người, day dứt một người. Chỉ là một mà sao nhiều quá!

Lúc này CHỈ MUỐN đến Hẻm Trần, để trần trụi, nguyện cầu để nghe lời phán xét tự Trên Cao, CHỈ MUỐN bởi biết là không thể.

Phút dư thừa

Photobucket

Thời gian có lẽ nào lại dư thừa, vốn dĩ cuộc đời quá ngắn và nỗi nhớ quá dài, dư thừa là chút phút lẻ loi đi một mình không công việc của một ngày mệt mỏi, cái rẻo đó được dư ra bởi cơn mưa tối nhập nhòa, bởi dòng xe đông nghịt loáng loáng. Phút dư để bần thần về một đêm qua đau đớn, để thừa ra cái cảm giác mệt mỏi khi mãi đi trong lầm lạc. "Qua xxxxxxx rồi, đừng mãi rong chơi nữa" câu nói của ai đó lại vẳng qua đây, chỉ lởn vởn một chút rồi hốt hoảng trốn chạy truy đuổi của cảm xúc mênh mang.

Da diết một người, đau đớn một người, ân hận một người, day dứt một người. Chỉ là một mà sao nhiều quá!

Lúc này CHỈ MUỐN đến Hẻm Trần, để trần trụi, nguyện cầu để nghe lời phán xét tự Trên Cao, CHỈ MUỐN bởi biết là không thể.

Thứ Năm, 20 tháng 11, 2008

Nhớ ơn thầy cô

CÔ GIÁO ĐẦU TIÊN CỦA TÔI

Photobucket
Vậy là 9 năm trôi qua kể từ ngày chia tay năm cuối cấp. Hôm nay kỷ niệm ngày nhà giáo Việt Nam 20/11/2008, nhiều kỷ niệm xưa lại trở về. Viết entry này như một lời tri ân. Người lái đó năm xưa vẫn cần mẫn khua mái chèo chở khách sang sông, khách một đi biết bao giờ trở lại.


Nhớ lại từng năm những ai dạy mình nhỉ:


Lớp 1 ( dự thính) & Lớp 1 chính thức trường Đồng Nhân: cô Túc. Nhớ hồi đó làm lớp trưởng thường bắt cả lớp hát bài Hương Thầm mỗi khi cô vào lớp.


Lớp 2: cô Hồng, cô điệu nhất trường, mà dạy cũng rất tuyệt, cô còn có đưa con gái xinh xắn Nguyễn Xuân Quế Tiên, hồi nhỏ 2 đưa hay sát cánh bên nhau, đi long nhong.kakaka.


Lớp 3: Cô Huê học chung với cu Thanh con cô. Cô hiền và tóc rất dài.


Lớp 4: Cô Sinh, cô ở chung khu tập thể trong trường, có 2 đứa con gái dữ như bà chằn.


Lớp 5: Cô Lệ,cô Hồng C. Cô Lệ giờ đã không còn, hồi đó chơi thân với Ngọc Liên con gái cô, hay đứa hay lấy xe đạp chở nhau đi khắp nơi, đi tắm mưa...


Cấp II:


Cô Định chủ nhiệm: cô dạy Địa, cô rất hiền, tóc dài như mẫu mực một người phụ nữ Việt Nam.


Cô Lệ dạy văn: cô hơi dữ và dạy thì bình thường thôi. Nhưng cô rất tình cảm.


Cô Vân dạy Lý:cô quá dữ luôn. Ấn tượng là cô đi từ xa đã nghe tiếng guốc lộp cộp.


Cô Huyền dạy toán: dữ hơn cô Vân.


Cô Tứ dạy công dân:cô rất mập và con gái cô rất đẹp.hehe.


Cô Hoạt dạy sử: cô dạy sử là hợp lý, còn lý do là một bí mật không thể tiết lộ.kakaka


Cô Thu dạy Văn: cô có đôi mắt sâu và dạy văn rất hay, nhắc tới cô là nhớ bài Nhớ Rừng.


Cô Thúy dạy Lý: cô nhỏ nhỏ xinh xinh , rất mốt và thời trong. Cô hơi dữ nhưng không quá.


Thầy Xuân: dạy thể dục, ghét ông này vì hay xoắn tai đau chết được.


Thầy Thiện dạy văn: thầy dạy hay cực kỳ, chỉ mỗi tội không ưa được là lấy sổ đầu bài, sổ điểm lót đít ngồi.


Thầy Hoàng hiệu trưởng: hiền lành, thân thiện và lắm scandal với học trò và giáo viên.kakaka.


Cô Hằng tổng phụ trách đội: cô bé xíu, nhiệt tình và vui tính.


Cô Tâm dạy toán: cô có khuôn mặt ấn tượng như Cleopatra. Cô rất rất thương học trò.


Cô Lan Anh dạy Anh văn: kakaka, người bị học trò ghét nhất, nhưng cô rất xinh đẹp, vẻ đẹp lạnh lùng, khô khan, không ghét cô đến khi thấy một hành động coi thường học trò của cô. Từ đó giảm lòng tôn trọng một chút, sau được biết cuộc đời cô lắm truân chuyên.


Cô Hạnh dạy hóa: bên ngoài thì dữ trong lại hiền. sau nhiều năm gặp lại thì biết con cô mất. hix


Cô Điệp dạy toán: cô cực kỳ khó tính. Ấn tượng về cô là chiếc lampeta.


Cô Huyền dạy sử: Cô thường mặt áo dài tím, đạp xe đạp, đội nón lá. Hình ảnh thật tuyệt vời.


Cô Vân Anh dạy văn: cô dạy bình thường nhưng hơi khó chịu, nhớ hoài chuyện cả lớp ký tên đòi đổi giáo viên. Hix.


Cô Dung dạy anh văn: cô rất xinh đẹp, dạy lại hay, vui tính thương học trò nhưng... hix


Cấp III:


Cô Nga hiệu phó: cực kỳ thương học trò mà cũng khó quá trời.


Thầy Chương dạy Lý, kiêm hiệu phó: thầy này nhiều scandal đây vì đẹp chai và phong lưu.kakaka


Thầy Tý dạy văn: chung thủy cầ, mẫn. 1 tấm lòng son.


Thầy Thuận dạy Kỹ thuật CNN: khối em mê vì hiền và đẹp chai hơn thầy Chương


Thầy Thành dạy tin học: khoái thầy này nhất vì khoái hoạc tin học, nhờ tổng kết tin học chưa bao giờ dưới 9.0


Thầy Thuận: dạy Kỹ thuật CN: thầy hiền hơn một người hiền nhất.


Thầy Tài: chủ nhiệm năm 12 và dạy sinh: ấn tượng đầy đủ nhất.


Thầy Khánh dạy văn: đủ tiếng xấu và tốt.


Cô Liễu dạy địa và chủ nhiệm lớp 10: cô hiền, dạy hay và thương học trò.


Cô Tâm dạy anh văn: khó quá trời, cô không thích mình vì mình hơi bị ngu anh văn.kakaka.


Cô Trang dạy hóa: cô có phong thái người mẫu, chỉ có là cô hơi bị khó chịu.


hix nhớ tới đây thôi, nhớ tiếp sẽ viết tiếp.



Từng nét chữ xinh xinh thẳng hàng,


ngòi bút viết theo tay nhịp nhàng,


điều hay ấy chính cô dạy em thế.



Photobucket Photobucket

Thứ Ba, 18 tháng 11, 2008

Lay lắt bóng bồng

Photobucket
Từng giọt khẽ rơi động bóng hồng

Thu cười trong mắt đón mênh mông

Nến reo buông giọt gieo nhung nhớ

Người lòng day dứt kẻ nhớ không!

Một khoảng lặng mênh mang; cho loang loáng từng giọt rơi; cho bóng hồng khẽ động. Trong khoảng khắc chỉ mong lắng đọng, để nghĩ về một điều đó xa xôi, nhạc khẽ vang đón từng ngọn nến; đón nụ cười và day dứt trong tôi. Mong mưa rơi nhưng...

Thứ Hai, 3 tháng 11, 2008

Thời gian vẫn trôi nhưng tất cả dừng lại

Photobucket

Căn phòng vắng chìm trong im lặng, trong tĩnh mịch quạnh quẽ của đêm thu lạnh lẽo, tiếng quạt máy quay đều nhàm chán, tiếng đêm lặng câm cho tiếng lòng nức nở.

Chờ đợi một tin nhắn như mưu cầu sự bình yên chia sẻ, chờ mãi rồi ngủ đi lúc nào không biết, tỉnh dậy đã qua ngày mới, mở điện thoại, ngổn ngang tin nhắn đợi chờ, hoảng hốt vội vã trả lời nhưng…

Thế là muộn đã không còn đợi nữa,

Xóa cả đi bởi lệch lạc mất rồi

Đã vô nghĩa khi không còn đồng điệu

Sớm mai nay day dứt vội qua thôi.

Mưa đêm từng hạt lững đững trên mái nhà, như bước chân biếng lười, bệ rạc của kẻ lữ hành lang thang trong đêm, mỏi mong tìm chỗ. Có những thứ qua rồi thì mãi mãi không bao giờ trở lại, vẫn biết em vẫn đợi nhưng xin cảm kích chân tình và giữ cho hoài niệm. Tôi không thể cùng em đi hết chặng đường dài.

Trong mịt mù đêm tối, thời gian vẫn trôi nhưng tất cả dừng lại.