Thứ Sáu, 25 tháng 7, 2008

Bâng khuâng thu qua, khoan khoải đông về

Photobucket

Hôm nay đi làm, đến công ty sớm quá, chưa ai đến. Dạo này sao nhiều chuyện tệ quá, dùng chữ "tệ" chứ không "chán" vì nếu chán cũng chẳng biết chán cái gì. Hình như trong cuộc sống người ta sẽ luôn có những khoảng "lặng tâm hồn" sẽ rơi vào trạng thái lơ lửng chơi vơi, và với mình đang trong tình trạng đó.

Gần đây đồn dập, ồ ạt nhiều mối quan hệ mới, nhiều cơ hội mới, nhiều cảm xúc mới. Mới không có nghĩa là tốt, mà chỉ là sự thay đổi mà thôi. Mình không biết đang ở "phân khúc" nào của "lặng", chỉ biết đang "lặng" thôi.

Hình như "lặng" có bao gồm cả sự luẩn quẩn, nó thể hiện qua cả câu từ mình đang viết, đi không dứt, ở không xong. Một cơ hội lớn mình đã bỏ qua, cũng chỉ vì tình cảm, thật sự nhiều khi thấy mình nhẹ dạ quá, nhẹ dạ đúng theo ý nghĩa của nó. Nhẹ dạ là kết quả của sự chân thành, cả tin, thiếu quyết đoán.

Một cơ hội lớn đã bỏ qua, một thách thức lớn hơn lại đến, có cảm giác tất cả mọi thứ tốt đẹp đều ở quanh mình, rất gần, rất gần nhưng chưa với được.Có lúc linh cảm rằng chỉ một câu nói, một cái nắm tay, hay chỉ vài ký tự gõ vội là đã có rồi nhưng nó đã không có, và đó là sự thật.

Gần đây không muốn đi làm nữa, muốn "lặng" một thời gian, muốn rời xa Sài Gòn, phiêu bạt khắp nơi ít nhất là nửa năm. Có cảm giác là đến lúc mình cần thay đổi, thay đổi suy nghĩ, thay đổi cảm xúc và cuộc sống hiện tại. Vẫn thích những bước ngoặt vụng về.

Đã bao lần nói, mỗi khi viết blog sẽ viết về những điều vui tươi thú vị nhưng sao lại không được, người ta vẫn nói hạnh phúc thì giống nhau nhưng nỗi buồn thì mỗi người một khác, và mình chỉ là cơn mưa giông để đem đến cầu vồng.

2 nhận xét:

  1. nhớ nhớ dòng thơ "Cuối trời mây trắng bay
    Lá vàng thưa thớt quá
    Phải chăng lá về rừng
    Mùa Thu đi cùng lá ..."
    Ngoài kia gió lạnh tràn về cùng cái náo nức của những tháng ngày cuối năm... Lan man nhớ nhớ những gì mình đã và chưa làm trong những năm vừa qua... Mình cũng đã lặng như Q , lăng riết rồi khô như ngói...những cảm xúc vỡ òa đã dần mất hết rồi... hay là tại càng lớn người ta càng ít lời... chỉ "lặng" thôi Q nhỉ!!!

    Trả lờiXóa