Thứ Sáu, 25 tháng 7, 2008

Bâng khuâng thu qua, khoan khoải đông về

Photobucket

Hôm nay đi làm, đến công ty sớm quá, chưa ai đến. Dạo này sao nhiều chuyện tệ quá, dùng chữ "tệ" chứ không "chán" vì nếu chán cũng chẳng biết chán cái gì. Hình như trong cuộc sống người ta sẽ luôn có những khoảng "lặng tâm hồn" sẽ rơi vào trạng thái lơ lửng chơi vơi, và với mình đang trong tình trạng đó.

Gần đây đồn dập, ồ ạt nhiều mối quan hệ mới, nhiều cơ hội mới, nhiều cảm xúc mới. Mới không có nghĩa là tốt, mà chỉ là sự thay đổi mà thôi. Mình không biết đang ở "phân khúc" nào của "lặng", chỉ biết đang "lặng" thôi.

Hình như "lặng" có bao gồm cả sự luẩn quẩn, nó thể hiện qua cả câu từ mình đang viết, đi không dứt, ở không xong. Một cơ hội lớn mình đã bỏ qua, cũng chỉ vì tình cảm, thật sự nhiều khi thấy mình nhẹ dạ quá, nhẹ dạ đúng theo ý nghĩa của nó. Nhẹ dạ là kết quả của sự chân thành, cả tin, thiếu quyết đoán.

Một cơ hội lớn đã bỏ qua, một thách thức lớn hơn lại đến, có cảm giác tất cả mọi thứ tốt đẹp đều ở quanh mình, rất gần, rất gần nhưng chưa với được.Có lúc linh cảm rằng chỉ một câu nói, một cái nắm tay, hay chỉ vài ký tự gõ vội là đã có rồi nhưng nó đã không có, và đó là sự thật.

Gần đây không muốn đi làm nữa, muốn "lặng" một thời gian, muốn rời xa Sài Gòn, phiêu bạt khắp nơi ít nhất là nửa năm. Có cảm giác là đến lúc mình cần thay đổi, thay đổi suy nghĩ, thay đổi cảm xúc và cuộc sống hiện tại. Vẫn thích những bước ngoặt vụng về.

Đã bao lần nói, mỗi khi viết blog sẽ viết về những điều vui tươi thú vị nhưng sao lại không được, người ta vẫn nói hạnh phúc thì giống nhau nhưng nỗi buồn thì mỗi người một khác, và mình chỉ là cơn mưa giông để đem đến cầu vồng.

Chủ Nhật, 6 tháng 7, 2008

Bạn tôi

Photobucket

Với mỗi người có những khoảng khắc không thể nào quên và 2g 58p 6/7/2008 là thời khắc nhớ mãi của tôi và bạn tôi. Khó có thể diễn tả được niềm hạnh phúc của những người có mặt trong nhà thi đấu Phan Đình Phùng bởi cảm xúc họ "bị" giày xé" dữ dội trong gần 1 tiếng đồng hồ. Họ đã chờ đợi từ rất lâu để xem tay vợt hạng 26 thế giới của mình có trận trình diễn ngoạn mục thế nào. Bắt đầu hào hứng vì đã lâu không được xem một trận cầu hứa hẹn nhiều hấp dẫn, rồi phấn khích từng đường cầu đẹp, lại xuýt xoa tiếc nuối khi những điểm số bị bỏ qua, căng thẳng với những pha cầu giằng co quyết liệt, thất vọng khi điểm số 19-17 cho đội bạn, tuyệt vọng và hụt hẫng với điểm số 20-17, an ủi khi điểm số 18-20, nguyện cầu cho điểm số 19-20, niềm tin tuôn trào 20-20. Những điểm số tiếp theo: 21-20,21-21,22-21,22-22,23-22,23-23,23-24,24-24,25-24 là những phút giây nghẹt thở, là sự "giày xé" hành hạ, cảm xúc" của người hâm mộ. Từ cõi chết trở về, hạnh phúc vỡ òa khi điểm số kết thúc 26-24.

Nhà thi đấu Phan Đình Phùng chao đảo vì sự nổ tung cảm xúc của muôn trái tim người hâm mộ. Ánh đèn flash thay đèn sân khấu, khán đài thay sàn nhảy, những vũ điệu hoang dã chưa từng xuất hiện trong bất cứ lớp học nghệ thuật nào được trình diễn nơi đây bởi hàng ngàn người hâm mộ. Trong cơn bão dữ dội của hạnh phúc tôi như rơi vào khoảng không tâm bão, xung quanh như nhạt nhòa, những hình ảnh xa xôi nào đó lại hiện về thật rõ; những giọt mồ hôi rơi trên thảm, những giọt nước mắt cắn chặt vào trong với chấn thương trong những lần tập luyện, những ngày một mình lẫm lũi nơi xứ người, những ánh mắt nghi kỵ, những lời đàm tiếu khi thất bại và còn đó nhiều mất mát lớn lao khác. Bàn tay nào đưa ra khi bạn tôi mỏi mệt rả rời? Đâu là niềm tin, cảm thông cho những lần gục ngã? Có ai chia sẻ cùng được không?

Bừng tỉnh! Bỏ rơi muôn câu hỏi còn đó bởi tôi đâu thể lãng phí thời gian, bạn tôi đang chờ tôi cùng đi suốt chặng đường dài trước mặt.

Viết cho TM.

Sài Gòn, 6/7/2008

Vài hình ảnh chia sẻ cùng mọi người nhé:

Photobucket Photobucket Photobucket Photobucket Photobucket Photobucket Photobucket Photobucket