Dự định viết một loạt bài về mảnh đất thần kinh xưa, dự định là để cho mạch cảm xúc một lần được miên man bất tận, nhưng mọi thứ lại không như mong đợi. Lại phải đặt một dấu chấm cảm xúc.
Mỗi người tiếp xúc với mình là có một cách đánh giá nhận xét khác nhau, nhưng chung quy vẫn gắn ghép cho một chữ "Đa": Đa đoan, đa tình, đa cảm, đa mang, đa diện...
Hôm qua là một ngày buồn, mình đã chủ động để kết thúc một mối quan hệ sâu sắc khó diễn tả bằng lời. Nhưng có lẽ như thế sẽ tốt. Thời gian sẽ trôi nhanh và nỗi buồn sẽ không biến mất, nó nằm đó như một sự nhắc nhở, khẳng định : dấu chấm của cảm xúc.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét