Chủ Nhật, 21 tháng 10, 2007

Lặng!

Photo Sharing and Video Hosting at Photobucket

Trưa chủ nhật, Sài Gòn ...tấp vội vào một quán cơm để tránh cái nắng như đổ lửa,

Đĩa cơm bò xào thơm phức... nhưng vào miệng sao khô khốc, đắng nghét...

Không thể nuốt nổi, ...

Trả tiền rồi đi...

Sài Gòn ồn ào náo nhiệt... phồn hoa đô hộ....

Nhưng biết tìm đâu một bữa cơm mang hơi ấm gia đình.

lại vẳng đâu đây câu hát

Trăm năm vô biên chưa từng hội ngộ
Chẳng biết nơi nao là chốn quê nhà
Hôm nay ta say ôm đời ngủ muộn
Để sớm mai đây lại tiếc xuân thì

Thứ Sáu, 19 tháng 10, 2007

Kẻ cắp - Quan tòa

Viết cho ngày 18/10/2007, ngày mình bị người ta nói là kẻ cắp.

"Chị cho em hỏi, có phải chị nghĩ rằng em cố tình đưa thông tin sai để lấy số tiền này không?" "ĐÚNG"
Thế là rõ cả rồi, nói thật lâu, giải thích thật nhiều để làm gì nhỉ? chung quy chỉ một chứ "ĐÚNG"! thế thôi.
Lần đầu tiên trong đời bị người khác cho mình là thằng ăn cắp, ăn cắp 200 USD.
Mà cũng chẳng trách ai được, sô tiền cũng lớn đấy chứ, do mình cả đó thôi, cẩu thả, check tài khoản không kỹ, đưa thẻ cho người khác.
Sai thì phải nhận, cũng đã viết email xin lỗi, cũng đã gọi điện thoại xin lỗi. Nhưng lúc này, chợt nhớ về bài học hôm đi học lớp Lãnh đạo doanh nghiệp.
Mỗi con người thường cho mình có 3 quyền hạn tối cao: Cảnh sát 113, Viện kiểm sát nhân dân, tòa án nhân dân.
Khi có một vấn đề xảy ra thường chúng ta "chiến đấu" như một chiến binh 113, phải trái tính sau, sau cuộc chiến sẽ là luận tội bất kể thắng hay bại (như một Viện kiểm sát chính hiệu), và cuối cùng là cho một phán quyết (như một quan tòa).

Thât khó để sống trong một xã hội với hàng triệu quan tòa, vậy để sống được mình có cần là một quan tòa không nhỉ? Có ai trả lời giùm không?

(Thôi chết, viết bài này xong mình thấy mình giống viện kiểm sát mất rồi.Hix)

Thứ Hai, 15 tháng 10, 2007

Entry for October 15, 2007

Photo Sharing and Video Hosting at Photobucket
Chưa tới ngày nhưng bất ngờ nhận được một món quà rất tuyệt vời.

Chủ Nhật, 14 tháng 10, 2007

Sinh nhat Cun con

Hom nay hua viet tang cho cun con mot bai that hay de tang sinh nhat cun, nhung den mai bay gio van khong nghi ra gi de viet ca, hix, ma ko viet thi mat cho mat tieu, the nen phai viet truoc vai dong de giu cho. Cun con cpvo ma chua thay gi thi cung thong cam cho anh nha, vi viet ma ko co cam xuc thi tha khong viet, ma cam xuc thi tam thoi no troi dau roi, cho anh giu cho roi bo sung sau nhe, nhe cun, cun nhe.kakaka!
Tam thoi cho anh chuc mung sinh nhat cun chay truoc nhe.
HAPPY BIRTHDAY TO CUN CON !!!. KAKAKAKA

Thứ Sáu, 12 tháng 10, 2007

Dọc đường đất nước

Nhiều người xem blog mình xong vẫn thường nói, blog anh sao buồn và ảm đạm thế. Cũng không biết điều đó đúng không nữa (nhưng chắc có người ta mới nói) nhưng mình cũng muốn có chút thay đổi thôi. Lâu nay viết blog là để nói về mình về sự hiện diện của một kẻ khuất mặt, bây giờ sẽ viết khác, còn khác thế nào thì phụ thuộc vào cảm nhận mỗi người

Cũng phải thôi cứ ghềnh thác ào ạt dữ dội mãi thì đâu chèo đâu chống, cũng có lúc phẳng lặng hiền hòa, nhộn nhịp vui tươi chứ. Đúng không nào!!!

Bắt đầu thôi!

Mình có cái sở thích là đi du lịch, hứng lên vác balo, thế là lang thang, hang cùng ngõ hẻm, góc phố nọ, xóm chợ kia, từ rừng xuống biển, từ non cao đến đồng bằng, ra bắc vào nam. Cũng một chút tự hào dấu chân đã loang lỗ dọc đường đất nước. Từ tuần tới sẽ cố gắng mỗi tuần viết một bài về một nơi mình đã đi qua. Phần dành cho mình: sẽ hồi ức lại những cảm xúc khi đón nhận ở vùng đất mới. Phần cho bạn : chia sẻ kiến thức, kinh nghiệm, trò chuyện lẫn nhau.

Tạm thống kê nhưng tỉnh thành đã đi qua: Lâm Đồng, Gia Lai, Kontum, Daklak, Dak Nông, Đồng Nai, Vũng Tàu, Hồ Chí Minh, Long An, Ninh Thuận, Bình Thuận, Bình Dương, Long An, Tiền Giang, Vĩnh Long, Bến Tre, Đồng Tháp, Cần Thơ, Kiên Giang,Khánh Hòa, Quảng Nam, Huế, Đà Nẵng, Ninh Bình, Hà Nội, Lai Châu, Lào Cai, Quảng Ninh, Cao Bằng.

Có nhưng nơi đi đã từ lâu lắm nên bây giờ chỉ là hồi ức . Nơi nào có hình ảnh mình sẽ dùng hình ảnh để minh họa, nếu không thì chỉ toàn chữ là chữ. Hình ảnh; quyết dùng toàn bộ hàng cây nhà lá vườn minh họa chứ không dùng hình ảnh của bất cứ ai khác.

Mời những người bạn cùng đi suốt hành trình nhé.

Quỷ Cốc Tử

Thứ Tư, 10 tháng 10, 2007

Không lời

Mấy nay có nhiều điều để viết blog, nhưng dường như quá nhiều điều chồng chéo quá, nên chẳng biết bắt đầu từ đâu, cái nọ lại xọ cái kia, một thể xác mệt mỏi vì những ngày quần quật với cái lễ Kỷ niệm 1 năm thành lập Temviet, quay cuồng vì hàng đống việc công ty, bực bội một mớ mối quan hệ chẳng đâu vào đâu, rồi cả chuyện trai gái lăng nhăng, sao con gái phức tạp thế không biết, có gì thì cứ nói, cứ nhìn thế thì biết làm sao bây giờ, nhưng chuyện làm mình nhức đầu và suy nghĩ nhiều nhất là chuyện "Lảm nhảm chuyện cái phong bì", mình chẳng biết ứng xử sao đây nữa, gửi chi phí là chuyện bình thường nhưng nếu nó là công việc, nhưng mình thì có đời nào đưa phong bì cho ai đâu, phải đưa làm sao để người ta không cảm thấy xúc phạm, mà đã như thế rồi thì cách suy nghĩ, mối quan hệ lại lật sang trang khác, mình thì chẳng phải người thành đạt để dư dã quan hệ đến mức không cần tạo quan hệ, nhưng mình không muốn mối quan hệ này theo kiểu công việc, cuộc sống đã quá mức tất bật, quan hệ con người và con người bị cuốn theo vòng xoáy đó mà "Không ai không trót lưỡi đầu môi. Không ai không sớm ngược chiều xuôi".

Mỗi ngày trôi qua, gặp bao nhiêu khách hàng, bao nhiêu mối quan hệ công việc, chót lưỡi đầu môi vậy là quá đủ rồi, không cần thêm nữa.

Chỉ mong dẹp bỏ cái "danh tiếng & hào quang" cái gọi là "Admin"của Temviet, của sự hào nhoáng hư ảo nào đó bằng những sec cầu, những ly cafe đắng nhưng thanh thản và sảng khoái.

Chỉ đơn giản thế thôi bởi tôi biết mình chỉ là kẻ bình thường như bao người khác.

(Muốn viết 1 bài tặng cho chủ nhân của "Lảm nhảm chuyện cái phong bì" nhưng hiện giờ chẳng còn suy nghĩ gì được cả, hẹn một dịp khác vậy.)