Viết cho ngày 18/10/2007, ngày mình bị người ta nói là kẻ cắp.
"Chị cho em hỏi, có phải chị nghĩ rằng em cố tình đưa thông tin sai để lấy số tiền này không?" "ĐÚNG"
Thế là rõ cả rồi, nói thật lâu, giải thích thật nhiều để làm gì nhỉ? chung quy chỉ một chứ "ĐÚNG"! thế thôi.
Lần đầu tiên trong đời bị người khác cho mình là thằng ăn cắp, ăn cắp 200 USD.
Mà cũng chẳng trách ai được, sô tiền cũng lớn đấy chứ, do mình cả đó thôi, cẩu thả, check tài khoản không kỹ, đưa thẻ cho người khác.
Sai thì phải nhận, cũng đã viết email xin lỗi, cũng đã gọi điện thoại xin lỗi. Nhưng lúc này, chợt nhớ về bài học hôm đi học lớp Lãnh đạo doanh nghiệp.
Mỗi con người thường cho mình có 3 quyền hạn tối cao: Cảnh sát 113, Viện kiểm sát nhân dân, tòa án nhân dân.
Khi có một vấn đề xảy ra thường chúng ta "chiến đấu" như một chiến binh 113, phải trái tính sau, sau cuộc chiến sẽ là luận tội bất kể thắng hay bại (như một Viện kiểm sát chính hiệu), và cuối cùng là cho một phán quyết (như một quan tòa).
Thât khó để sống trong một xã hội với hàng triệu quan tòa, vậy để sống được mình có cần là một quan tòa không nhỉ? Có ai trả lời giùm không?
(Thôi chết, viết bài này xong mình thấy mình giống viện kiểm sát mất rồi.Hix)