Vậy là mạch cảm xúc bị chựng lại khá lâu kể từ khi từ tây bắc trở về, sáng nay thong dong một chút nên ra Bồng để tìm chút thư thả bình yên mà hồi tưởng lại.
Nhớ ngày xưa, núi rừng Yên Bái là mảnh đất đầy những câu chuyện huyền bí, là nơi nói đến như có đi khó về với rừng thiêng nước độc, với những cung đường hung hiểm, những vách đá cheo leo dựng đứng và là nơi đầy lâm tặc thổ phỉ. Yên Bái là một trong những vựa gỗ pơ mu quý hiếm nên cũng là nơi có sức hấp dẫn cực lớn với lâm tặc, đã một thời hàng đoàn ngựa im lìm lặng lẽ thồ những súc gỗ pơ mu băng rừng về xuôi, nay rừng không còn những câu chuyện xưa chỉ còn mờ nhạt trong tâm trí, cũng như hình ảnh cây cầu xà beng này vậy đã hoàn toàn biến mất.
Háng Tề Chơ, một cái tên có lẽ rất xa lạ với cuộc sống hiện đại này song với những người say mê du lịch khám phá thì nó lại như là một điểm có sức lôi cuốn lạ kỳ bởi sự hoang dại, hiểm nguy, nó là một thách thức ngạo nghễ khiến cho những kẻ chưa một lần chinh phục sẽ háo sức, những kẻ thất bại thì day dứt dằn vặt mãi, kẻ thành công được chiêm ngưỡng sẽ ngất ngây với sự quyến rũ đến ngợp thở. Và nó cũng là một minh chứng cho chân lý: Đường đến hạnh phúc chẳng luôn rãi hoa hồng.
Háng Tề Chơ là tên một bản làng người Mông thuộc xã Làng Nhì, huyện Trạm Tấu, tỉnh Yên Bái. Nơi đây quanh năm mây mù bao phủ
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét