Đêm nay lâu lắm rồi lại một đêm say!
Say bởi xác thân bạc nhược không đủ sức chống trả lại men bia. Say bởi tinh thần bạc nhược không đủ sức kiểm soát câm lặng dâng trào. Say bởi buông là bấu víu. Say là thực để mong còn mộng ảo. Cái hận của 28 năm trốn thoát khỏi nơi giam cầm múa vuốt nhe nanh, thôi kệ cho ngươi hành hạ ta đêm nay. Trong khoảng khắc hy vọng bị bót nghẹt, niềm tin và khát khao không còn được thừa nhận, "thập diện mai phục" vây kín cõi lòng. Thôi thì ta cũng để ngươi giày xé đêm nay.
Không kêu la, không gào thét nhưng oán hờn, uất hận như triền miên day dứt quanh đây. Đêm về, giấc ngủ sao nặng nề mỏi mệt. Có lẽ rồi tất cả sẽ qua nhưng có những điều còn lại mãi mãi. Thương, yêu, thù, hận,vui, buồn, chán, ghét; tất cả những hỉ nộ ái ố của con người được vung vãi khắp nhân gian mà chẳng kẻ nào tránh được. Và ta, sẽ mãi có uất hận của riêng mình.
Tất cả rồi sẽ qua, ta lại bước trên con đường của “định mệnh” sắp đặt.
Ta phải sống để đón nhận khổ đau, để ngắm nhìn hạnh phúc.
Để mỗi sớm mai ta ngạo nghễ với đời và đêm về ngập ngụa đớn đau.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét