Thứ Hai, 13 tháng 10, 2008

Cảm xúc

Bộ ảnh này được thực hiện bởi một người bạn của tôi, nếu không có những tấm ảnh này có lẽ tôi đã không thể "viết" được nhiều cảm xúc mình đến thế. Nơi đây, tôi đã lớn lên, đã gắn bó, đã học được cách yêu thương và sống với mọi người, cũng nơi đây tôi hiểu được tôi có nhiều nơi để đi nhưng chỉ có một chốn quay về.

Cảm ơn bạn - Moskital

Photobucket

Mùa này Bảo Lộc những cơn mưa nối tiếp triền miên, đi học về cùng nhau núp mưa dưới mái hiên nhỏ, sẻ chia nụ cười vô tư hồn nhiên. Bâng khuâng nhớ lại một thời ấu thơ êm đềm trôi qua

Photobucket

Vậy là đã 14 năm lớn lên và 9 năm rời xa căn nhà nhỏ, nơi gìn giữ cảm xúc gắn bó yêu thương, một ngày nào đó tôi sẽ về; với cánh cửa gỗ mà vẫn thường ngồi đợi mẹ tôi, với bậc thềm rêu dẫn tôi ra khu vườn nhỏ, với yêu thương khoan khoải ngóng đợi tôi về

Photobucket

Ngày ấy, sau tiếng lách cách then cửa, tiếng kẽo kẹt của bản lề khô nhớt, cánh cửa mở đem theo mùi đất nồng ngai ngái, mùi hoa sói, rau thơm, sầu riêng… ngoại tôi trồng, những bước chân dẫm lá khô xào xạc, bước vào nhà, ngồi bên thềm giũ gấu quần ướt đẫm sương và dính cỏ may. Sân chơi tuổi thơ của tôi giản đơn là thế, mà nếu kể thì cho đến bao giờ!

Photobucket

Bảo Lộc đón tôi chỉ bằng một cơnmưa và tiễn tôi cũng với một cơn mưa ấy, khác với những lần trước, lần này về căn gác nhỏ “vui” hơn vì không chỉ một mình, mẹ tôi đặt bên bậu cửa sổ một chậu hồng tỷ muội, cuộc đời mẹ tôi như hồng tỷ muội, nhỏ bé thầm lặng nhưng rực rỡ ngào ngạt. Gió cuốn hương bay.

1 nhận xét: