Thứ Ba, 31 tháng 10, 2006

U minh

Một lần nhẹ  chân bước khỏi chốn u minh, khoát lên mình diện mạo kẻ phàm trần,  gọi là cõi phàm nhưng sao phàm trần này thánh thiện, thanh cao quá,  đành  quay lưng về lại Chốn U Minh.



Giăng ngang đời nhẹ tựa làn hương

Đưa hồn đi trong cõi vô thường

Một sợi tình níu kéo yêu đương

Một người tình tựa như khói sương



Để riêng ai thênh thang đợi chờ

Để riêng ai trông mong từng giờ

Cũng thôi đành gặp gỡ trong mơ

Bởi cơn mơ nào đâu hững hờ



Ai nỡ mang đi tình ai đắm say

Cho trái tim ngoan buồn đau quắt quay

Nỗi nhớ rưng rưng giữa bờ vai

Em như thơ em đến mệt nhoài

Buông đôi tay ngỡ như lạc loài

Ai xa ai lối xưa tình phai



Nghe cung đàn dạo tịch tình tang

Như rụng rơi bao nỗi bẽ bàng

Từ một chiều vướng víu miên man

Lời đàn buồn tìm câu thở than



Cõi riêng ai không sao tỏ bày

Thả tương tư theo ai miệt mài

Để đêm về mộng sẽ nguôi ngoai

Phủ rong rêu sầu quên kiếp dài

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét